Tâm trí chúng ta hay cá nhân bản ngã luôn muốn thoát khỏi những gì không thoải mái. Nhưng, bạn càng cố gắng thoát khỏi bất cứ điều gì lại càng có xu hướng duy trì điều đó.
Đơn giản là vì: muốn thoát khỏi nó, thì bạn tập trung vào nó; bạn tập trung vào nó, thì bạn tiếp thêm năng lượng cho nó; khi nó được tiếp thêm năng lượng, nó tiếp tục duy trì.
Khi nó vẫn còn đó, không xi nhê gì, bạn lại càng muốn thoát khỏi nó, và “cố gắng” bắt đầu hiện hữu. Cố thoát khỏi nó, nhưng thực chất lại nuôi dưỡng nó. Vòng lặp cứ thế là xoay vần.
Khi hỏi “tôi nên làm gì” thực chất là đang che giấu ý định “tôi kiểm soát tình hình này bằng cách nào?”. Càng muốn kiểm soát là càng cố tranh cãi với thực tại.
Chúng ta cố…
Đôi lúc chúng ta biết mình đang “cố” . Vì tinh thần trách nhiệm, vì tính cầu toàn, vì níu kéo tình cảm, vì mặc cảm tội lỗi, vì tham vọng….
Đôi lúc chúng ta không biết mình đang “cố” . Vì việc đó như một thói quen, vì việc đó “hiển nhiên vậy”…
Cố thì sẽ mệt. Hoặc mệt rồi mới biết mình đang cố.
Mệt “đủ” thì chấp nhận buông.
Buông xuôi sẽ còn dằn vặt day dứt.
Còn Buông bỏ, hẳn an nhiên.
Đừng Cố Gắng – Hãy Thư Giãn!
Bạn biết không, ở một góc độ nào đó, nhận thức rằng mình không thể làm được gì là điều quan nhất bạn có thể “làm”.
Một ngày thật đẹp trên Trái Đất,
Chân Thật & Tự Do,
Leezo.